[Thẩm Phim] Tiểu yêu quái núi Lãng Lãng - Hành trình của những kẻ vô danh nhưng có trái tim quả cảm

Có những bộ phim xem xong ta chỉ cười, nhưng cũng có những bộ phim khiến ta dừng lại vài giây, tự hỏi: “Sao mình lại thấy chính mình trong đó?”, và Tiểu yêu quái núi Lãng Lãng là một trong số đó. Một phim hoạt hình không kể về anh hùng, không kể về kỳ tích rực rỡ, mà kể về những kẻ bị coi thường – những “tiểu yêu quái” đúng nghĩa. Và nếu bạn là người đi làm, hay nói hài hước hơn là "những kẻ bán mình cho tư bản" - có lẽ bạn cũng thấy bản thân ở đâu đó trong hành trình này.

Tiểu yêu quái núi Lãng Lãng - Hành trình của những kẻ vô danh nhưng có trái tim quả cảm
Tiểu yêu - hình ảnh của tầng lớp nhỏ bé

Bốn tiểu yêu quái đúng nghĩa với tên tiếng Anh của phim - "No body", chúng đều không có tên riêng, và tôi thì với vốn từ Hán Việt hạn chế, nên trong bài viết này sẽ tạm gọi chúng một cách đơn giản:

  • Heo rừng: Có tí bản lĩnh, đầu óc, chăm chỉ, nhưng hiền lành, culi chính hiệu.
  • Cóc ghẻ: Nhỏ nhen, e dè, hay bàn lùi và mâu thuẫn trong việc luôn mong đợi được trở về cuộc sống có công việc ổn định nhưng nhàm chán. 
  • Chồn vàng: lắm mồm, nhỏ bé nhất team nhưng tham ăn không ai lại, nói chung sở trường là cái mồm
  • Khỉ đột: to con, khỏe mạnh, nhưng hướng nội, nói lắp, sợ đám đông, không dám thể hiện.

Giới thiệu thì có vẻ dông dài, nhưng điểm chung của chúng gợi nhớ cho đa phần trong chúng ta về chính bản thân mình: không có chỗ đứng, không có tên tuổi, và gần như vô hình trong cuộc sống. Bất chấp mỗi cá thể đều có những ưu điểm, nhưng vẫn bị xem nhẹ, dễ dàng bị thay thế và được đánh giá hoàn toàn bởi "cấp trên" dựa theo việc hoàn thành các Task mỗi khi được giao.

Anh hùng - Vai diễn của người trưởng thành

Phân đoạn chúng bắt đầu kế hoạch giả danh thầy trò Đường Tăng lên đường đi thỉnh kinh, nó như gợi nhắc cho chúng ta về những con người nhỏ bé, thực hiện đam mê với ước mơ được trở thành những người vĩ đại mà xã hội xung quanh vẫn luôn bàn tán.

Và cá nhân tôi, một Designer vẫn đang ngụp lặn trong Deadline thì hình ảnh Họa sĩ Gà thực sự đã chạm đến cảm xúc. Tôi tin rằng tất cả những con người đang trong vai trò "làm sáng tạo thuê" ngoài kia, khi xem đến phân đoạn Heo và Cóc đi nhờ Họa sĩ Gà vẽ lại chân dung bốn thầy trò Đường Tăng mặc dù chúng còn chả biết diện mạo của đối tượng mình cần vẽ như thế nào, thì đều thấu hiểu những áp lực, undervalue, đam mê cạn kiệt và mất luôn niềm vinh vào chính nghề mà bản thân yêu, vốn đã và đang nỗ lực hết mình để theo đuổi.

Hành trình anh hùng - Tuyệt đối điện ảnh

Và điều khiến một bộ phim hoạt hình lại có thể chạm cảm xúc của người xem, lại chính là cách mà nó bẻ lái, khi mà "Hành trình anh hùng" - một cấu trúc điện ảnh kinh điển, nó diễn ra theo một cách không thể chông gai hơn. Khi mà các nhân vật dần dần trở nên mạnh mẽ, tình huynh đệ dần phát triển, lòng trắc ẩn nhen nhóm và biết hy sinh vì người khác, thì bộ phim cũng dần biến chuyển từ hài hước sang cào cấu tâm can của khán giả.

Còn gì mà vừa buồn cười, vừa đau lòng hơn hình ảnh bốn gương mặt đơ cứng, sượng ngang khi nghe Hoàng Mi Lão Quái cho chúng biết rằng, bốn thầy trò Đường Tăng thực chất đều có xuất thân không tầm thường. Nói một cách khác, "startup" thỉnh kinh của bốn con tiểu yêu ngốc nghếch khờ khạo kia thực chất đã phá sản ngay từ lúc bắt đầu, và với sự "thiếu hiểu biết" của chúng, thì thất bại sau cùng chỉ càng khiến hành trình của chúng mang lại những đau đớn muộn màng. Một khoảnh khắc rất đời, nhảy vọt từ những trang thần thoại ra và vẫn có chỗ đứng trong cuộc sống hiện đại này. Còn gì đau lòng hơn khi một ngày, bao ước mơ, bao hoài bão của bạn, đột ngột vụn vỡ khi chợt nhận ra rằng những thành công ngoài kia thực chất đều dành cho những tài năng thực thụ, hay chí ít là cũng phải là "con ông cháu cha", hay những kẻ "sinh ra ở vạch đích".

Đừng bỏ cuộc nhé, những kẻ vô danh

Nhưng rồi sao? Bộ phim đang dọa chúng ta hay sao? Bốn tiểu yêu vô danh đang muốn nhắn với chúng ta rằng "đừng cố gắng, đừng can đảm, đừng thử sức nữa" hay sao? Tất nhiên là không. Chúng có đau khổ, có tan rã, nhưng sau cùng thì chúng vẫn không bỏ cuộc. Không chỉ là một khẩu hiệu sáo rỗng, mà là sự quật khởi của tầng lớp thấp trong xã hội: "Tại sao họ thỉnh kinh được còn chúng ta thì không?" Chúng quyết định không giả danh thầy trò Đường Tăng nữa, mà sẽ là tự thỉnh kinh cho chính bản thân mình. Vẫn là đi theo những cá nhân kiệt xuất, vẫn là mong ước sẽ được thành công như họ, nhưng sẽ là theo cách riêng của chính bản thân mình.

Và rồi "Hành trình anh hùng" của bốn kẻ yếu thế đó đã thực sự hoàn thành, ngay cả khi hành trình của chính chúng còn chưa bắt đầu. Bốn con tiểu yêu vốn luôn bị đánh giá là bất tài, xui xẻo, lươn lẹo, lại có suy nghĩ: "Thấy chết không cứu, vậy thỉnh kinh còn có ý nghĩa gì?". Mục đích ban đầu của thỉnh kinh là để bản thân được trường sinh, vậy mà giờ đây sẵn sàng vì nghĩa quên thân, dù rằng biết sẽ cầm chắc cái chết. Trận chiến còn chưa bắt đầu, vậy mà chúng đã có thể ngang hàng, thậm chí là cao hơn cả những anh hùng đã được định sẵn.


Một bộ phim không dành lời khen cho kẻ chiến thắng, mà là lời tri ân dành cho những người dám bắt đầu. Hay như dòng chữ vào lúc bắt đầu credit: "Tôn vinh những trái tim quả cảm dám bắt đầu một hành trình mới!". Và tôi tin rằng, trân ý thực sự của đạo diễn lại đến từ after credit, đó là khi con yêu quái chó tiết lộ rằng nó đã đạt tới cảnh giới thân thể bất hoại, chỉ nhờ việc húp nước tắm của con Cóc ghẻ. Nó như một lời động viên chân thành đến từ bộ phim. Bởi vì cuối cùng, có lẽ chính con cóc cũng đã đắc đạo (dù theo một hướng nào đó) ngay từ lúc bắt đầu mà chính nó còn chẳng hay biết. Và có lẽ, cả bốn con tiểu yêu vô dụng đó thực chất cũng đã phải có những công trạng, những ấn tượng tốt từ tận kiếp trước, để kiếp này chúng vốn dĩ đã là những cá nhân được chọn bởi chính Phật Tổ, để trong hành trình của số phận, chúng gặp nhau và làm được việc tốt, góp ích cho đời, dù rằng rất nhỏ. 

Vậy nên, bạn tôi ơi, đừng tự ti về bản thân mình nữa, trái tim có thể nhỏ bé, nhưng nó rất kiên cường. Chúng ta vốn dĩ vẫn đang vật lộn với cuộc sống bon chen ngoài kia cơ mà, dù là ai đi chăng nữa thì vẫn luôn là người được chọn trong chính cuộc đời của bản thân mình.

Anh hùng không phải lúc nào cũng là người mạnh nhất.
Đôi khi, anh hùng chỉ là người dám làm điều đúng.

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.